BÀI ĐỌC St 2, 7-9; 3, 1-7

Trích sách Sáng Thế.
Thiên Chúa lấy bùn đất nắn thành con người, thổi sinh
khí vào lỗ mũi, và con người trở thành một vật sống. Thiên
Chúa lập một vườn tại Eđen về phía đông và đặt vào đó con
người mà Ngài đã dựng nên. Thiên Chúa cho từ đất mọc lên
mọi thứ cây trông đẹp, ăn ngon, với cây sự sống ở giữa
vườn, và cây biết thiện ác.
Rắn là loài xảo quyệt nhất trong mọi dã thú mà Thiên
Chúa tạo thành. Nó nói với người nữ rằng: “Có phải Thiên
Chúa đã bảo: Các ngươi không được ăn mọi thứ cây trong
vườn?” Người nữ nói với con rắn: “Chúng tôi được ăn trái
cây trong vườn; nhưng trái cây ở giữa vườn thì Thiên Chúa
bảo: ‘Các ngươi đừng ăn, đừng động tới nó, nếu không sẽ
phải chết'”. Rắn bảo người nữ: “Không, các ngươi không
chết đâu! Nhưng Thiên Chúa biết rằng ngày nào các ngươi
ăn trái ấy, mắt các ngươi sẽ mở ra, và các ngươi sẽ biết
thiện ác như thần thánh”. Người nữ thấy trái cây đẹp mắt,
ngon lành và thèm ăn để nên thông minh. Bà hái trái cây ăn,
rồi lại cho chồng, người chồng cũng ăn. Mắt họ liền mở ra
và họ nhận biết mình trần truồng, nên kết lá vả che thân..
Đó là lời Chúa.

BÀI ĐỌC II: Rm 5, 12-19

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, cũng như do một người mà tội lỗi đã
nhập vào thế gian, và do tội lỗi mà có sự chết, và thế là sự
chết đã truyền tới mọi người, vì lẽ rằng mọi người đã phạm
tội. Trước khi có lề luật, đã có tội ở trần gian. Nhưng nếu
không có luật, thì tội không bị kể là tội. Thế mà, từ thời
Ađam đến thời Môsê, sự chết đã thống trị cả những người
đã không phạm tội bất tuân lệnh Thiên Chúa như Ađam đã
phạm. Ađam là hình ảnh Đấng sẽ tới.
Nhưng sự sa ngã của Ađam không thể nào sánh được
với ân huệ của Thiên Chúa. Thật vậy, nếu vì một người duy
nhất đã sa ngã, mà muôn người phải chết, thì ân sủng của
Thiên Chúa ban nhờ một người duy nhất là Đức Giêsu Kitô,
còn dồi dào hơn biết mấy cho muôn người. Ơn Thiên Chúa
ban cũng khác với hậu quả do một người phạm tội đã gây
ra. Quả thế, vì một người duy nhất phạm tội, con người đã
bị xét xử để phải mang án, còn sau nhiều lần sa ngã, thì lại
được Thiên Chúa ban ơn cho trở nên công chính.
Vì nếu bởi tội của một người mà sự chết đã thống trị do
một người đó, thì những người lãnh được ân sủng và ơn huệ
dồi dào bởi đức công chính, càng được thống trị hơn nữa
trong sự sống do một người là Đức Giêsu Kitô.
Do đó, tội của một người truyền đến mọi người đưa tới
án phạt như thế nào, thì đức công chính của một người
truyền sang mọi người đưa tới bậc công chính ban sự sống
cũng như thế. Vì như bởi tội không vâng lời của một người
mà muôn người trở thành những tội nhân thế nào, thì do đức
vâng lời của một người mà muôn người trở thành kẻ công
chính cũng như thế.
Đó là lời Chúa.

PHÚC ÂM: Mt 4, 1-11

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mathêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu được Thánh Thần hướng dẫn vào
hoang địa để chịu ma quỷ cám dỗ. Khi Người đã nhịn ăn
bốn mươi đêm ngày, Người cảm thấy đói. Và tên cám dỗ
đến gần, nói với Người rằng: “Nếu ông là Con Thiên Chúa,
hãy khiến những hòn đá này biến thành bánh”. Nhưng Chúa
Giêsu đáp lại: “Có lời chép rằng: ‘Người ta sống không
nguyên bởi bánh, nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa
phán ra'”.
Bấy giờ ma quỷ đưa Người lên Thành thánh, và đặt
Người trên góc tường Đền thờ, rồi nói với Người rằng:
“Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy gieo mình xuống đi, vì có
lời chép rằng: Ngài đã ra lệnh cho các Thiên Thần đến với
ông, và chư vị đó sẽ nâng đỡ ông trên tay, để ông khỏi vấp
chân vào đá”. Chúa Giêsu đáp: “Cũng có lời chép rằng:
‘Ngươi đừng thử thách Chúa là Thiên Chúa ngươi'”.
Quỷ lại đưa Người lên núi rất cao, và chỉ cho Người
xem thấy mọi nước thế gian và vinh quang của những nước
đó, rồi nói với Người rằng: “Tôi sẽ cho ông tất cả những cái
đó, nếu ông sấp mình xuống thờ lạy tôi”. Bấy giờ Chúa
Giêsu bảo nó rằng: “Hãy lui đi, hỡi Satan! Vì có lời đã
chép: ‘Ngươi phải thờ lạy Chúa là Thiên Chúa ngươi, và chỉ
phụng sự một mình Ngài'”. Bấy giờ ma quỷ bỏ Người. Và
các thiên thần tiến lại, hầu hạ Người.
Đó là lời Chúa.