BÀI ĐỌC Is 55, 10-11

Trích sách Tiên tri Isaia.
Đây Chúa phán: “Như mưa tuyết từ trời rơi xuống và
không trở lên trời nữa, nhưng chúng thấm xuống đất, làm
cho đất phì nhiêu, cây cối sinh mầm, cho người gieo có hạt
giống, cho người ta có cơm bánh ăn, cũng thế, lời từ miệng
Ta phán ra sẽ không trở lại với Ta mà không sinh kết quả,
nhưng nó thực hiện ý muốn của Ta, và làm tròn sứ mạng Ta
uỷ thác”. Đó là lời Chúa.

BÀI ĐỌC II: Rm 8, 18-23

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, tôi nghĩ rằng những đau khổ ở đời
này không thể sánh với vinh quang sắp tới sẽ được mạc khải
cho chúng ta. Vì chưng các tạo vật ngóng trông sự mạc khải
của con cái Thiên Chúa. Các tạo vật đã phải tùng phục cảnh
hư ảo, không phải vì chúng muốn như vậy, nhưng vì Đấng
đã bắt nó phải tùng phục với hy vọng là các tạo vật sẽ được
giải thoát khỏi vòng nô lệ sự hư nát, để được thông phần
vào sự tự do vinh hiển của con cái Thiên Chúa. Vì chúng ta
biết rằng cho đến bây giờ, mọi tạo vật đều rên siết và đau
đớn như người đàn bà trong lúc sinh con. Nhưng không
phải chỉ có các tạo vật, mà cả chúng ta là những kẻ hưởng
ơn đầu mùa của Thánh Thần, chúng ta cũng rên siết trong
khi ngóng chờ phúc làm nghĩa tử và ơn cứu độ thân xác
chúng ta. Đó là lời Chúa.

PHÚC ÂM: Mt 13, 1-23
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Ngày ấy, Chúa Giêsu ra khỏi nhà và đi đến ngồi ở ven
bờ biển. Dân chúng tụ tập quanh Người đông đảo đến nỗi
Người phải xuống thuyền mà ngồi, còn tất cả dân chúng thì
đứng trên bờ. Và Người dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều
điều. Người nói: “Này đây, có người gieo giống đi gieo lúa.
Trong khi gieo, có hạt rơi xuống vệ đường, chim trời bay
đến ăn mất. Có hạt rơi xuống trên đá sỏi, chỗ có ít đất, nó
liền mọc lên, vì không có nhiều đất. Khi mặt trời mọc lên,
bị nắng gắt, và vì không đâm rễ sâu, nên liền khô héo. Có
hạt rơi vào bụi gai, gai mọc um tùm, nên nó chết nghẹt. Có
hạt rơi xuống đất tốt và sinh hoa kết quả, có hạt được một
trăm, có hạt sáu mươi, có hạt ba mươi. Ai có tai thì hãy
nghe”. {Các môn đệ đến gần thưa Người rằng: “Tại sao
Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ?” Người đáp lại: “Về
phần các con, đã cho biết những mầu nhiệm Nước Trời, còn
họ thì không cho biết. Vì ai đã có, thì ban thêm cho họ được
dư dật; còn kẻ không có, thì cái họ có cũng bị lấy đi. Bởi
thế, Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ: vì họ nhìn mà không
thấy, lắng tai mà không nghe và không hiểu chi hết. Thế
mới ứng nghiệm lời tiên tri Isaia nói về họ rằng: ‘Các ngươi
lắng tai nghe mà chẳng hiểu, trố mắt nhìn mà chẳng thấy gì.
Vì lòng dân này đã ra chai đá, họ đã bịt tai nhắm mắt lại,
kẻo mắt thấy được, tai nghe được, và lòng chúng hiểu được
mà hối cải, và Ta lại chữa chúng cho lành’. Phần các con,
phúc cho mắt các con vì được thấy; và phúc cho tai các con
vì được nghe. Quả thật, Thầy bảo các con: Nhiều vị tiên tri
và nhiều đấng công chính đã ao ước trông thấy điều các con
thấy, mà không được thấy; mong ước nghe điều các con
nghe, mà không được nghe. “Vậy, các con hãy nghe dụ
ngôn về người gieo giống: Kẻ nào nghe lời giảng về Nước

Trời mà không hiểu, thì quỷ dữ đến cướp lấy điều đã gieo
trong lòng nó: đó là kẻ thuộc hạng gieo dọc đường. Hạt rơi
trên đá sỏi là kẻ khi nghe lời giảng, thì tức khắc vui lòng
chấp nhận, nhưng không đâm rễ sâu trong lòng nó, đó là kẻ
nông nổi nhất thời, nên khi cuộc bách hại, gian nan xảy đến
vì lời Chúa, thì lập tức nó vấp ngã. Hạt rơi vào bụi gai, là kẻ
nghe lời giảng, nhưng lòng lo lắng việc đời, ham mê của
cải, khiến lời giảng bị chết nghẹt mà không sinh hoa kết quả
được. Hạt gieo trên đất tốt, là kẻ nghe lời giảng mà hiểu
được, nên sinh hoa kết quả đến nỗi có hạt được một trăm,
có hạt sáu mươi, có hạt ba mươi”.} Đó là lời Chúa.