BÀI ĐỌC Kn 12, 13. 16-19

Trích sách Khôn Ngoan.
Ngoài Chúa, không có chúa nào khác chăm sóc mọi sự,
ngõ hầu minh chứng rằng Chúa không đoán xét bất công. Vì
chưng, sức mạnh của Chúa là nguồn gốc sự công minh, và
vì Người là Chúa mọi sự, nên tỏ ra khoan dung với mọi
người. Chúa chỉ tỏ sức mạnh Chúa ra khi có kẻ không tin
vào uy quyền của Chúa, và triệt hạ kẻ kiêu căng không nhìn
biết Người. Vì là chủ sức mạnh, nên Chúa xét xử hiền lành,
Chúa thống trị chúng ta với đầy lòng khoan dung: vì khi
Chúa muốn, mọi quyền hành tuân lệnh Người. Khi hành
động như thế, Người dạy dỗ dân Người rằng: Người công
chính phải ăn ở nhân đạo, và Người làm cho con cái Người
đầy hy vọng rằng: Người ban cho kẻ tội lỗi ơn ăn năn sám
hối. Đó là lời Chúa.

BÀI ĐỌC II: Rm 8, 26-27

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, có Thánh Thần nâng đỡ sự yếu hèn
của chúng ta. Vì chúng ta không biết cầu nguyện thế nào
cho xứng hợp, nhưng chính Thánh Thần cầu xin cho chúng
ta bằng những tiếng than khôn tả. Mà Đấng thấu suốt tâm
hồn, thì biết điều Thánh Thần ước muốn. Bởi vì Thánh
Thần cầu xin cho các thánh theo ý Thiên Chúa.
Đó là lời Chúa.

PHÚC ÂM: Mt 13, 24-43

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán một dụ ngôn khác cùng dân
chúng rằng: “Nước trời giống như người kia gieo giống tốt
trong ruộng mình. Trong lúc mọi người ngủ, thì kẻ thù của
ông đến gieo cỏ lùng vào ngay giữa lúa, rồi đi mất. Khi lúa
lớn lên và trổ bông thì cỏ lùng cũng lộ ra. Đầy tớ chủ nhà
đến nói với ông rằng: ‘Thưa ông, thế ông đã không gieo
giống tốt trong ruộng ông sao? Vậy cỏ lùng từ đâu mà có?’
Ông đáp: ‘Người thù của ta đã làm như thế’. Đầy tớ nói với
chủ: ‘Nếu ông bằng lòng, chúng tôi xin đi nhổ cỏ’. Chủ nhà
đáp: ‘Không được, kẻo khi nhổ cỏ lùng, các anh lại nhổ luôn
cả lúa chăng. Hãy cứ để cả hai mọc lên cho đến mùa gặt. Và
đến mùa, ta sẽ dặn thợ gặt: “Các anh hãy nhổ cỏ lùng trước,
rồi bó lại từng bó mà đốt đi, sau mới thu lúa lại chất vào
lẫm cho ta”. Người lại nói với họ dụ ngôn khác mà rằng:
“Nước trời giống như hạt cải người kia gieo trong ruộng
mình. Hạt đó bé nhỏ hơn mọi thứ hạt giống, nhưng khi mọc
lên, thì lớn hơn mọi thứ rau cỏ, rồi thành cây, đến nỗi chim
trời đến nương náu nơi ngành nó”. Người lại nói với họ một
dụ ngôn khác nữa mà rằng: “Nước trời giống như men
người đàn bà kia lấy đem trộn vào ba đấu bột, cho đến khi
bột dậy men”. Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà phán những
điều ấy với dân chúng. Người không phán điều gì với họ mà
không dùng dụ ngôn, để ứng nghiệm lời tiên tri đã chép
rằng: “Ta sẽ mở miệng nói lời dụ ngôn, Ta sẽ tỏ ra những
điều bí nhiệm từ lúc dựng nên thế gian”. Sau khi giải tán
dân chúng, Người trở về nhà. Các môn đệ đến gặp Người và
thưa rằng: “Xin Thầy giải thích dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng
cho chúng con nghe”. Người đáp rằng: “Kẻ gieo giống tốt là
Con Người. Ruộng là thế gian. Còn hạt giống tốt là con cái
Nước trời. Cỏ lùng là con cái gian ác. Kẻ thù gieo cỏ lùng là
ma quỷ. Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần.
Cũng như người ta thu lấy cỏ lùng, rồi thiêu đốt trong lửa
thế nào, thì ngày tận thế cũng sẽ xảy ra như vậy: Con Người
sẽ sai các thiên thần đi thu tất cả gương xấu và mọi kẻ làm
điều gian ác khỏi nước Chúa, rồi ném tất cả chúng vào lửa:
ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Bấy giờ kẻ lành sẽ sáng
chói như mặt trời trong Nước của Cha mình. Ai có tai để
nghe thì hãy nghe”. Đó là lời Chúa.