BÀI ĐỌC 1: Kn 4: 7-15
Trích sách Khôn Ngoan.
Người công chính, dù có chết sớm, cũng được yên vui. Vì chưng, tuổi già đáng kính trọng không phải vì trường thọ, cũng không phải vì cao niên, nhưng vì người đầu bạc thì khôn ngoan, và tuổi già là một cuộc đời thanh sạch. Người tuổi già thì đẹp lòng Chúa, được Chúa yêu dấu, và nếu đang sống giữa những kẻ tội lỗi, cũng được Chúa dời đi nơi khác. Và họ được đem đi như thế, kẻo sự gian tà biến đổi lòng họ, hoặc sự gian dối lừa đảo linh hồn họ. Vì sự say mê giả dối làm cho sự lành ra tối tăm, và tình dục làm điên đảo tâm hồn thanh sạch. Dù kẻ lành chết sớm, nhưng họ có nhiều thời giờ làm việc: bởi linh hồn họ đẹp lòng Chúa, nên Chúa sớm cất họ ra khỏi sự gian ác. Dân chúng nhìn thấy họ mà không hiểu gì, không quan tâm đến sự kiện đó. Vì Thiên Chúa ban ân sủng cho các thánh của Người, tỏ lòng từ bi đối với các ngài, và đoái nhìn đến những kẻ Người tuyển chọn.
Đó là lời Chúa.
BÀI ĐỌC II: Rm 6, 3-9
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Roma.
Anh chị em thân mến: “Tất cả chúng ta đã chịu phép Rửa trong Ðức Giêsu Kitô, tức là đã chịu phép Rửa trong sự chết của Người. Và chúng ta đã cùng chịu mai táng với Người, bởi được thanh tẩy trong sự chết của Người, để như Ðức Kitô nhờ vinh hiển Chúa Cha mà sống lại từ cõi chết thế nào, thì cả chúng ta cũng phải sống đời sống mới như thế. Vì nếu chúng ta được liên kết với Người trong cùng một cái chết, giống như cái chết của Người, thì chúng ta cũng được hợp nhất với Người trong sự sống lại giống như vậy. Nên biết điều này: con người cũ của chúng ta đã chịu đóng đinh khổ giá, để xác thịt tội lỗi bị hủy đi, hầu cho chúng ta không còn làm nô lệ tội lỗi nữa, vì con người đã chết, tức là được giả thoát khỏi tội lỗi. Mà nếu chúng ta đã chết với Ðức Kitô, chúng ta tin rằng chúng ta sẽ cùng sống với Người, vì biết rằng Ðức Kitô một khi từ cõi chết sống lại, Người không chết nữa, sự chết không còn làm chủ Người được nữa”.
Đó là lời Chúa.
PHÚC ÂM: Mt 25, 1-13
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này: “Nước trời giống như mười trinh nữ cầm đèn đi đón chàng rể. Trong số đó, có năm cô khờ dại và năm cô khôn ngoan. Năm cô khờ dại mang đèn mà không đem dầu theo. Còn những cô khôn ngoan đã mang đèn, lại đem dầu đầy bình. Vì chàng rể đến chậm, nên các cô đều thiếp đi và ngủ cả. Nửa đêm có tiếng hô to: Kìa, chàng rể đến, hãy ra đón người. Bấy giờ các trinh nữ đều chỗi dậy, sửa soạn đèn của mình. Những cô khờ dại nói với các cô khôn ngoan rằng: “Các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em đã tắt cả”. Các cô khôn ngoan đáp lại rằng: “E không đủ cho chúng em và các chị, các chị ra (nhà) hàng mà mua thì hơn”. Song khi họ đang đi mua, thì chàng rể đến. Những trinh nữ đã sẵn sàng, thì theo chàng rể cùng vào tiệc cưới, và cửa đóng lại. Sau cùng các trinh nữ kia cũng đến và nói: “Thưa ngài, xin mở cửa cho chúng tôi”. Nhưng người đáp lại: “Ta bảo thật các ngươi, ta không biết các ngươi”. Vậy hãy tỉnh thức, vì các con không biết ngày nào, giờ nào”. Đó là lời Chúa.